Lặng nghe tiếng vịt kêu chiều
Lòng ta bát ngát chín chiều thương đau
Thời gian lặng lẽ trôi mau
Sờn vai áo mẹ bạc màu tóc cha.
Một đời rồi cũng sắp qua
Về đâu đây hỡi ơi à lời ru?
Mẹ ru những sớm mùa thu
Sương giăng ngọn cỏ âm u những ngày.
Cầm đây bát gạo trên tay
Thương người lao động hăng say dưới đồng
Thương người chín ngóng mười trông
Triệu mồ hôi rớt nên bông lúa vàng.
Bộn bề trăm mối lo toan
Nhọc nhằn muôn nỗi cơ hàn ai hay
Nuốt vào trăm đắng ngàn cay
Nuôi con khôn lớn tháng ngày chắt chiu.
Lặng nghe tiếng vịt kêu chiều
Lòng ta bát ngát chín chiều thương đau*.
….
Cao Thêu
- Ý thơ lấy từ bài hát: Mười Thương Làng Xóm Quê Mình – Dân ca Nam Bộ.