Ngoài trời vẫn đang rơi những cơn mưa nặng hạt, mùa đông Hà Nội trở nên lạnh buốt đôi bàn tay khi không có hơi ấm anh che chở. Anh à, cho em được yếu đuối thêm một lần nữa thôi…
Đã trôi qua bao lâu rồi anh nhỉ, khi mà hai ta vẫn cứ hờ hững với nhau. Từ hai trái tim nóng hổi luôn cùng đập những nhịp đập yêu thương, nay hai ta lại như những chiếc đồng hồ lệch nhịp.
Phố Hà Nội, nhìn những chiếc lá khô héo xoay tròn trong cơn gió lạnh tê tái, em kéo vội chiếc mũ nhỏ qua đôi vành tai để che đi cái lạnh cắt da cắt thịt, cái lạnh mà người ta vẫn thường bông đùa với nhau rằng đây là đặc sản của Hà Nội. Ở phía xa, người ta có đôi có cặp – mang theo bên mình những nụ cười giòn giã tràn đầy tình yêu thương của tuổi trẻ. Nhìn họ, em lại nhớ đến chúng mình của trước đây.
Chúng ta đã từng có với nhau những kỉ niệm hạnh phúc – giống như những đôi tình nhân kia. Anh nắm lấy đôi tay em lạnh toát và ủ ấm chúng trong tình yêu thương vô bờ bến mà ta đã có với nhau.

Đôi khi em tự hỏi bản thân, tình yêu kì diệu như thế nào mà có thể khiến cho hai người xa lạ gặp được nhau và cùng nhau đi qua những ngày đông Hà Nội lạnh giá. Những người yêu nhau hẳn đã phải có động lực to lớn lắm mới có thể khoác lên mình những lớp áo khoác dày cộp để đi ra phố, gặp nhau và trao cho nhau những lời yêu thương cùng tình yêu cháy bỏng trong tiết trời chỉ hơn chục độ. Và em đã hiểu được điều đó khi gặp được anh.
Người ta có nề hà điều gì đâu khi mà người ta yêu nhau anh nhỉ? “Cái đẹp chỉ hiện hữu trong mắt kẻ si tình”, chẳng phải vẫn có câu nói như thế hay sao? Nếu đã yêu nhau rồi thì đông Hà Nội bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Và ta có thể trao nhau những nụ hôn vội vàng để xua đi cái lạnh giá ngoài kia phải không anh? Còn nếu đã hết yêu, thì bất kể là mùa nào trong năm, trong tim sẽ luôn cảm thấy lạnh giá.
Một ngày mùa đông, ta xa nhau…
Khi những nhịp đập sôi nổi của một tình yêu nồng cháy đi qua, thì con tim ta bỗng dưng trở nên mỏi mệt và không muốn bước tiếp. Ta chẳng thể đổ lỗi cho tình cảm, cũng chẳng thể đổ lỗi cho bất cứ ai. Vì tình yêu là thứ mà chúng ta không thể kiểm soát. Ai có thể trao cho nhau câu hứa yêu trọn đời? Có thể do cuộc sống trưởng thành quá khắc nghiệt, cũng có thể do chúng ta đã không dành đủ thời gian cho nhau, để rồi sau cùng, hai con tim cứ dần dần xa cách, và thế là, chúng ta hết yêu…

Em đã trải qua nhiều những nỗi đau và mất mát, nhưng nỗi đau mất anh lại là nỗi đau quá lớn mất rồi. Từng hàng cây góc phố nơi chúng ta từng có với nhau những kỉ niệm, em đều ghi nhớ kĩ trong tim. Làm sao để quên, khi con phố nào em cũng có thể tìm được một góc quán quen thuộc nơi chúng mình từng hò hẹn? Hình ảnh anh xuất hiện mọi nơi. Nó giống như sợi dây vô hình kéo em về với quá khứ, khi mà hai đứa mình vẫn còn bên nhau. Nó khiến cho em như không thể nào thở nổi…
Nhưng sau tất cả, em sẽ phải cố quên anh đi, phải không? Em sẽ để bản thân mình yếu đuối thêm một lần cuối để tìm về với những đoạn hồi ức mà chúng ta đã có với nhau, đến những nơi mà ta thường đến, xem những bộ phim mà mình từng xem. Và khóc hết nước mắt vì một tình tiết nào đó hay chỉ đơn giản là do em nhận ra anh đã rời xa em rồi. Yếu đuối thêm một lần này nữa thôi, em sẽ để bản thân nhớ đến anh thêm một lần này nữa thôi. Và rồi em sẽ gói ghém hết những kỉ niệm ngọt ngào ấy lại và cất vào một góc sâu kín. Quên một người không hề dễ chút nào phải không anh?
Anh hãy cứ bước đi và sống tiếp cuộc đời của mình một cách thanh thản và mạnh mẽ. Vì em của ngày mai sẽ cố quên anh và yêu lại từ đầu…