Hạnh phúc đi tìm

Nội dung

– Khánh này. Người như tớ có phải sẽ không bao giờ có được hạnh phúc không? Mỗi lần tớ tưởng mình đã tìm được nó rồi, là hạnh phúc lại tìm cách biến mất.

Lúc này là gần hai giờ sáng, Tường ngồi bó gối trên giường, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt. Tường gọi điện cho Khánh, kể Khánh nghe về tất cả những chuyện của gia đình nó. Ừ, chỉ trong hôm nay thôi, bố mẹ nó đã cãi nhau một trận rất to. Bố vung tay định đánh mẹ thì Tường đỡ được. Nó ăn trọn một cái tát rất đau. Má trái đỏ rát, Tường nhìn bố bằng cặp mắt rực lên sự phẫn uất. Sau đó thì kí đơn ly hôn rồi, cuối tuần sẽ ra tòa. Tường vừa kể vừa khóc làm Khánh bối rối, có nghe xong cũng chẳng biết an ủi thế nào.

– Phải làm thế nào bây giờ hả Khánh?

Tường đột ngột hỏi. Khánh im lặng một lúc, rồi nói, rất thật lòng.

– Không làm gì cả…

Tường cáu kỉnh cúp máy. Lại ngồi bó gối trên giường. Nhiều phút trôi qua, ngẫm nghĩ về lời Khánh nói, nó thấy cậu ấy cũng có lí chứ đâu có sai. Đã đến nước này rồi, thì còn làm thế nào được nữa…
***
Bố dọn đến nhà của tình nhân sau khi phiên tòa kết thúc được vài ngày. Mẹ quyết định về nhà ngoại, hỏi Tường có muốn đi cùng không. Nó lắc đầu, nhìn theo bóng của chiếc xe chở đồ mà bố thuê đang lăn bánh, quả quyết:

– Không. Con muốn ở lại đây.

Mẹ Tường gật đầu, nhìn nó đầy ái ngại. Chuyện có phải do bà đâu, Tường mỉm cười ý tỏ vẻ vẫn ổn. Nó cũng muốn mẹ có không gian riêng nên mới quyết định như thế. Sau khi mẹ rời đi, căn nhà trống cũng chỉ còn lại một mình nó. Tường nghỉ học mất mấy buổi, giáo viên cũng thông cảm nhưng vẫn nhắc nó phải đi học đầy đủ.

Trong những ngày tháng ngập ngụa một màu cô đơn ấy, Khánh là người xuất hiện nhiều nhất. Có những tối ăn cơm một mình, buồn quá, Tường lại gọi điện mè nheo. Mười phút sau đó, Khánh đến. Khánh lúc nào cũng bảo “Đang ăn cơm rồi, không qua đâu.”, nhưng rồi cậu ấy vẫn đến. Khánh mang theo những thứ Tường thích ăn nhất, pha trò để nó cười chảy cả nước mắt.

Khánh tự biết mình thích Tường nhiều đến mức nào, nhưng tình cảm ấy cũng chơi vơi lắm. Lúc nào cũng khiến cậu có cảm giác đang giữ một thứ rất mong manh dễ vỡ, và phải đặt hết cả tấm lòng của mình vào đó. Nhiều năm như thế, Khánh thấy phục mình vì chưa bao giờ thể hiện điều gì đi quá xa trong tình bạn của cả hai. Với Khánh, Tường là người quan trọng. Với Tường, Khánh là cậu bạn thân khác giới. Và chỉ thế mà thôi.

Một ngày nắng đẹp, Tường nổi hứng dọn dẹp mọi thứ. Nó phát hiện ra mấy chậu cây cảnh của bố đang dần héo khô vì không có ai tưới nước. Tường tưới vội cho mỗi chậu một ít, vì bình tưới cây mọi khi để đâu Tường chẳng rõ. Nó nhìn mấy cái cây, tự thấy mình vô tâm với mọi thứ quá.

Cây thì quên không tưới nước, đồ đạc trong nhà cũng không rõ nó nằm ở đâu. Trộm vía, Tường nghĩ bụng, nếu như mình không thể chăm sóc nó, thôi thì bán đi cho rồi. Tường tặc lưỡi, gọi cho bố. Cuộc gọi đầu tiên giữa hai cha con, kể từ sau ngày kết thúc phiên tòa ấy.

– Bố này… mấy chậu cây cảnh ấy. Nếu bố không cần đến, con bán chúng đi nhé?
– Ừ!

Bố đáp gọn lỏn, rồi tắt máy luôn. Tường sững sờ trước thái độ lãnh đạm ấy. Nó thấy tức nhiều hơn là buồn. Bỗng thấy thương mấy chậu cây, nhưng cũng không thể giữ lại được. Nó muốn bán sạch tất cả những thứ liên quan đến bố trong căn nhà này, nó tự thấy mình cũng không muốn chăm sóc những cái cây ấy. Nhìn chúng chết dần trong niềm vui thích vì sự trả thù, nhưng có ai thèm quan tâm đâu. Tường quyết định rồi, đành phải bán hết thôi. Nó đứng dậy, tìm thứ gì đủ to để đặt những chậu cây này vào. Rồi thay quần áo, hùng dũng tiễn về phía cửa.
***
Con nhỏ mặc một chiếc áo màu xám tro, má tì lên cửa sổ và tay thì đang giữ khư khư một cái giỏ to đang ngồi trên xe bus, không ai khác, chính là Tường. Vừa nãy Tường gọi cho Khánh, cậu ấy bảo đang bận đi học thêm nên nó đành đi một mình. Điểm đến tới đây của Tường là một quán cà phê nhỏ.

XEM THÊM: Lựa chọn

Ngoài bán cà phê còn kiêm luôn cây cảnh. Địa chỉ mà Tường đã mất nguyên cả buổi chiều tìm kiếm. Nơi này thu hút Tường bởi mấy slogan vui vui và view thì đẹp. Và vì Tường chỉ đơn giản là muốn bán mấy chậu cây này thôi, tiền nong với nó không thành vấn đề. Xe đến nơi, Tường đi bộ một đoạn. Đứng trước cửa, Tường vẫn còn phân vân dữ lắm, nó nghĩ đến việc bán mấy châu cây này đi thì hơi ác. Thế là cứ đứng tần ngần mãi. Đúng vào lúc nó hít một hơi thật sâu để tiến vào thì một bàn tay khác đã cầm lấy tay nắm cửa. Người này nhìn sang nó, hỏi nhỏ:
– Không vào à?
Tường hết lắc đầu, rồi lại gật đầu. Người lạ nhường nó vào trước. Tường rụt rè đặt những bước chân đầu tiên vào quán, nhanh chóng choáng ngợp trước không gian xanh mát ở đây. Toàn cây là cây. Nó kín đáo hít một hơi, tiến về quầy pha chế. Nó gọi anh bartender, hỏi nhỏ:
– Anh ơi… em muốn bán một vài chậu cây. Không biết là em có thể liên hệ với ai ạ?
– Chủ quán em nhé!
– Thế… chủ quán…
Tường chưa kịp nói nốt hai từ cuối thì một khuôn mặt ló ra. Là người vừa nãy đã mở cửa cho nó. Tường vào thẳng vấn đề, trình bày một mạch như trả bài. Anh bartender kế bên lẫn chủ quán nhìn nó chăm chú, từ đầu đến cuối không hề hé răng nói một lời. Tường thấy không khí hơi lạ nhưng vẫn không dừng lại, nó tiếp tục nói cho đến khi thấy họng trở nên khô rát. Anh chủ quán giơ tay lên để ngắt cái bài diễn văn này đi, hỏi Tường:
– Em có thấy khát không?
– Dạ không … cũng khát ạ!
Thế là nó được mời một li trà đá mát lịm. Tường lau vội mấy giọt mồ hôi trên trán, lại chuẩn bị nói tiếp. Nó tự thấy cái vấn đề này cần phải trình bày thật chi tiết. Thế mà để xứng đáng với tất cả mồ hôi, công sức mà Tường đã bỏ ra, anh chủ quán lạnh lùng:
– Bọn anh không mua.
– Sao thế ạ? Mấy giống cây này không hao nước, lại dễ trồng. Anh thậm chí có quên tưới nước mấy ngày nó cũng không chết. Vả lại em không cần nhiều tiền, anh trả bao nhiêu cũng được…
Chủ quán bật cười trước vẻ mặt hoảng hốt của Tường, sờ cằm và làm ra vẻ đăm chiêu.
– Anh không mua mấy cái cây này, vậy, anh mua em được không?
Tường mất vài giây để tiếp nhận thông tin, bộ não xử lí chậm chạp nhưng kịp thời. Cơn giận làm vai nó run lên, Tường cầm cốc trà đá mới uống một ngụm, hất thẳng lên mặt gã chủ quán. Nước trà thấm vào cái áo sơ mi trắng tinh. Nhưng chủ quán không nổi giận, không chồm lên tát Tường một cái và đòi bắt đền. Anh ta ngồi im. Tường thấy mình cần phải bỏ chạy. Thế là nó ôm giỏ cây, quay người và đi nhanh ra cửa. Nghe loáng thoáng anh bartender kêu lên:
– Dữ quá em gái ơi! Nước trà này mà thấm vào áo là giặt không ra đâu!
***
Tối hôm ấy, sau khi kết thúc ca học thêm và đang trên đường về nhà, Khánh mở máy và phát hiện ra trong này có hẳn 13 cuộc gọi nhỡ. Đều là từ Tường cả. Khánh lo lắng gọi lại, chưa kịp hỏi gì đã bị mắng vốn một trận. Nào là vì Khánh mà Tường suýt bị mấy ông chú bốn mươi tuổi lừa bán sang Trung Quốc.
– Lớn từng này rồi mầ vẫn suýt bị lừa bán á? Yên tâm, chả ai dám bỏ tiền ra mua cậu đâu.

Tường giận dữ cúp máy. Nó nằm sấp xuống giường. Sự áy náy xuất hiện khi Tường nghĩ về chiếc áo trắng dính đầy nước chè. Có thể gã kia chỉ vô tình trêu nó thôi, vậy mà Tường đã làm gì cơ chứ? Giận dữ và tạt nước vào mặt người ta rồi bỏ chạy. Cái áo đó có thể không giặt sạch được, thế là đi tong. Ôi! Từ giờ chắc nó không dám bén mảng đến con phố đấy mất! Không bao giờ!
***
Các cụ ngày xưa vẫn thường nói: Người tính không bằng trời tính, quả không sai. Nhân một ngày Chủ Nhật đẹp trời, Tường quyết định ghé hiệu sách để mua mấy cuốn sách về cây cảnh. Nó muốn tìm hiểu thêm để rước về nhà vài chậu nữa. Mâu thuẫn làm sao khi cách đây mấy ngày thôi, Tường còn muốn tống hết chúng đi.

 

Hiệu sách nằm ở vị trí hơi gần con phố mà Tường từng thề là sẽ không dám bén mảng đến nữa. Nhưng chỉ hơi gần thôi mà, với lại, đàn ông ai lại ghé hiệu sách bao giờ. Nhưng Tường lầm, lầm to. Mà thế quái nào gã ấy lại nhớ mặt Tường lâu đến thế.

Trông thấy Tường, gã cười. Tường bối rối chẳng biết làm thế nào. Nó đang suy nghĩ nên lờ đi hay là chào lại thì hai người bước vào hiệu sách. Một người đàn ông trung niên và đứa bé gái. Tường sững sờ khi trông thấy ông ta. Nó sợ mình nhìn nhầm, nhưng nhầm làm sao được, đó là bố nó. Tường quay sang gã trai bên cạnh, ánh mắt đỏ hoe cầu cứu.
– Làm ơn, đưa tôi đi với. Đi đâu cũng được..
***


Gã trai bất đắc dĩ đưa Tường đến quán cà phê của mình, gọi cho nó một cốc sinh tố và ngồi nhìn con bé sụt sịt cả chục phút. Mặc cho nhân viên nhìn ngó thắc mắc, gã chẳng lên tiếng dù chỉ một lời. Gã cảm thấy để con bé đó khóc thế này, mình cũng có một phần trách nhiệm.
Sụt sịt xong, Tường ngẩng đầu lên ngó nghiêng. Nó hơi giật mình một chút khi thấy gã chủ quán cứ nhìn mình chằm chằm.
– Khóc xong rồi hả?
– Vâng…
Anh ta đưa cho Tường mấy tờ khăn giấy. Thì Tường cũng cầm lấy thôi, rồi để qua một bên.
– Không lau hả? Nước mũi chảy ròng ròng thế kia?!
– Chú không phải lừa cháu. – Tường cười khểnh. – Có hay không cháu lại không cảm nhận được chắc.
Chủ quán cốc đầu nó một cái.
– Tôi mới 23 tuổi thôi, hihi. Chắc chúng ta cũng không chênh nhau nhiều tuổi lắm đâu, gọi chú nghe già lắm.
– Vâng. Nhưng chú… à nhầm, anh bỏ cái điệu cười “hihi” đi được không? Nghe tởm kinh!
– Con điên này!
Cả hai bật cười. Lúc uống gần hết cốc sinh tố, Tường mới nhớ ra là mình chưa hỏi tên anh chủ quán.
– Vĩnh. Nghĩa là sự tồn tại vĩnh cửu ấy. Đấy là anh nghĩ thế, còn tên của anh có ý nghĩa gì thì anh cũng chịu.
Tường gật gù.
Em tên Tường. Mà nghĩa của nó cũng thâm sâu lắm cơ, chính là ngực của em sau này sẽ phẳng như bức tường ấy.
Tường làm mặt bất mãn khiến Vĩnh phá ra cười. Tường thấy Vĩnh cũng không hẳn là người xấu như nó vẫn nghĩ. Anh cũng không tò mò về chuyện của Tường, lúc Tường khóc cũng chỉ im lặng đưa nó đến đây. Nố buột miệng:
– Em cám ơn…
Vĩnh ngẩn người, mất một lúc mới nhớ ra là Tường cám ơn vì chuyện gì. Anh xua tay, bảo chuyện nhỏ. Tường bỗng nhiên muốn kể hết mọi chuyện cho Vĩnh nghe, nó thấy mình có thể tin tưởng được ở những người được gọi là “người lớn”.
Thế là Tường bắt đầu kể lể bằng giọng hơi u ám. Lúc nghe xong, nó thấy mặt anh chủ quán ỉu đi thấy rõ. Tường tưởng như Vĩnh là mình vậy. Nó bật cười véo tay Vĩnh một cái. Vĩnh nhìn nó với gương mặt buồn xo, giọng áy náy:
– Mấy cái chậu cây đấy… anh mua lại giúp em nhé?
Tường lắc đầu.
– Có một người để nói chuyện là đủ rồi. Hihi, hôm nay cám ơn anh nhiều. Em về đây.
Lúc ấy Tường vừa kịp liếc qua cái đồng hồ, nó nhận ra là đã quá chiều, mà mình vẫn chưa có gì bỏ bụng. Nhà cửa để không, Tường phải về nhà ngay. Nó chạy nhanh quá, không kịp để Vĩnh nói “Để anh đưa em về.” Mãi đến khi cái lưng áo xanh xanh của Tường mất hút giữa dòng xe cộ, Vĩnh mới ngừng nhìn theo cô bé. Trong lòng khi ấy xuất hiện một băn khoăn nho nhỏ: làm thế nào để được gặp lại Tường?
***
Khánh đến nhà Tường ngay sau ca học thêm. Cộc lốc một câu “Đói quá!” rồi bảo Tường nấu gì đi hai đứa cùng ăn. Tự dưng Tường thấy lạ quá trước cái thái độ trịch thượng bất cần này của Khánh, mà không thích hỏi nguyên do. Nó xuống bếp úp hai bát mì mang lên. Khánh nhìn tô mì trứng bốc khói, im lặng vài giây. Tường lườm:
– Chê à? Chê thì đừng ăn.
Nó kéo bát mì về phía mình, bị Khánh níu tay lại. Khánh bảo ăn chứ, rồi tự giác cầm đũa lên gắp một gắp to đùng. Tường cũng ăn. Bỗng nhiên Khánh hỏi:
Sáng nay Tường đi đâu vậy?
– Đi mua sách.
– Với ai?
– Một mình.
Khánh nhìn khuôn mặt tỉnh bơ của Tường, tặc lưỡi.
Đi với một gã nào đấy, chứ không phải đi một mình. Sao không rủ Khánh đi cùng?
Tường cười:
Chứ không phải hôm nay Khánh đi học thêm à? Rủ làm gì mất công. Rồi Khánh sẽ lại nói: ôi Khánh xin lỗi Khánh bận học rồi lúc khác bọn mình đi nhé. Đấy!
– …
Khánh im lặng, Khánh chịu thua. Ăn xong bát mì, Khánh xung phong rửa bát. Cậu dồn hết sự bức bối vào mấy cái tô, khoắng thật mạnh khiến bọt văng hết ra ngoài. Tường kêu lên như phải bỏng. Ôi, cái bếp sạch sẽ của Tường.
***


Đó là một ngày Chủ Nhật bình thường, thế nên Tường càng không muốn ra ngoài. Đi đâu và làm gì khi mà trong giường giờ đây la liệt đồ ăn vặt, sóng wifi cực mạnh và nó còn bao nhiêu tập phim chưa cày. Kế hoạch buổi sáng lẽ ra là như vậy, nhưng Khánh đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, bấm chuông inh ỏi. Tường mặc nguyên bộ quần áo ngủ, uể oải xuống mở cửa. Khánh phớt lờ đi bộ mặt bất mãn của nó, hăm hở:
Hôm nay Khánh dẫn Tường đi mua sách.
– Sách tôi mua từ tuần trước rồi còn gì.
– Thì mình đi chơi. Vào thay đồ đi, cho Tường mười phút.
Khánh đẩy Tường vào nhà, đứng đợi trước cổng. Đúng 10 phút sau Tường trở ra, mái tóc còn ướt nguyên vì gội. Quần áo hơi hướm sporty và năng động. Tường bảo mặc vậy dễ chạy nhảy hơn, rồi nó leo lên sau xe Khánh.
Chiếc xe máy của Khánh đưa hai đứa đi lòng vòng thành phố. Khánh nói hôm nay sẽ đi muốn đi mua quà vì tuần sau là sinh nhật mẹ cậu. Tường nghe Khánh nói xong, vỗ trán cái bộp như thể vừa mới ra. Nó ghé sát tai Khánh để nói cho rõ vì gió to quá.
– Khánh muốn mua gì?
Nhưng Khánh không trả lời, Tường sợ mình nói chưa đủ to nên lại áp sát một lần nữa.
Mua… mua. Không biết.
– Ơ hay…
Tường tặc lưỡi, lại cắm đầu vào điện thoại. Nó không hay vừa nãy khi nó ghé vào tai Khánh, cậu ấy ngượng đến mức chẳng nói được gì. Cả quãng đường Khánh cứ thế mà tập trung lái xe trong im lặng, rồi bỗng nhiên Tường vỗ vai bảo cậu đỗ xe lại. Khánh lật đật dừng xe, rất nhanh, Tường nhảy xuống. Nó kéo tay cậu bạn vào một quán cà phê, lẩm bẩm “Mua quà cho người lớn, phải hỏi người lớn chứ!”.
Tường đẩy cửa quán, ánh mắt dáo dác tìm chủ quán. Trong lúc nó đang ngơ ngác nhìn quanh, ai đó bỗng vỗ vai nó mấy cái. Tườn quay lại, không mấy ngạc nhiên khi trômg thấy Vĩnh. Vĩnh chào cả hai một cái rồi hỏi hai đứa uống gì. Tường nhanh nhảu.
Cà phê đá và nước cam ạ.
Rồi dẫn Khánh ra một cái bàn trống nào đó. Mấy phút sau đồ uống được mang tới. Anh chủ quán vui vẻ:
Cà phê cho bạn nam và nước cam… của em đúng không?
Tường lắc đầu, đổi lại vị trí của hai cốc nước.
Ngược lại mới đúng!
Vĩnh ngạc nhiên, rồi bỗng phá ra cười. Trông thấy khuôn mặt nghiêm túc ửng đỏ của Khánh nên im lặng. Vĩnh quay sang Tường:
– Ai đây hả Tường?
– Khánh. Bạn em đó.
Vĩnh gật gù nhìn Khánh. Còn Khánh thì dù không tỏ ra khó chịu nhưng trong lòng đã ngấm ngầm có ấn tượng không tốt về ngưòi đàn ômg này, nhất là khi anh ta hỏi Tường bằng giọng thân mật “Ai đây hả Tường?”, Khánh lại còn khó chịu hơn.

Cậu trông cái cách mà hai người họ nói chuyện với nhau như những người thân quen lâu rồi không gặp mà cảm thấy “nhức mắt”. Nhìn kĩ, hóa ra đây là người mà hôm nọ đã dẫn Tường ra khỏi hiệu sách. Khánh ngay lập tức tu hết cốc nước cam trước cái nhìn ngạc nhiên của Tường rồi đứng phắt dậy:
– Muộn rồi. Đi mua quà cho mẹ tôi thôi.
– Ơ.. hay là Khánh đi một mình đi. Tường muốn ở lại.
Khánh thấy hơi… tan nát. Nhưng cố làm vẻ điềm nhiên.
Ừ, thế Tường ngồi đây. Mua xong Khánh qua đón.
Tường gật đầu. Khánh cảm thấy chỉ dặn xuông thôi là chưa đủ, cậu cầm lấy tay Tường.
Đừng có đi lung tung đấy! – Rồi ném về phía Vĩnh ánh mắt tóe lửa làm Vĩnh chột dạ, không hiểu mình đã làm gì sai.
– Biết rồi biết rồi mà.
Sau khi Khánh đi khỏi, Vĩnh mới quay sang hỏi Tường:
– Bạn trai em hả?
– Không.
Nhưng mà có vẻ thích em đấy. Không biết hả?
Tường im lặng. Dĩ nhiên là nó biết, chỉ là Tường không nghĩ những biểu hiện của Khánh lại rõ ràng đến thế, khiến cho người ngoài nhìn vào cũng dễ dàng nhận ra. Thấy mặt Tường đỏ lên thấy rõ, Vĩnh ngẩn người. Này không phải là “Tình trong như đã mặt ngoài còn e “ đấy chứ?
Em có thích không?
Tường cười trừ:
Không… em chỉ muốn bọn em mãi là bạn.
Vĩnh đưa tay lên vuốt cằm như thể ở đó có nguyên một chùm râu dài, rồi chậm rãi đưa ra nhận định như những ông lão bảy mươi:
Tuổi trẻ thật kì lạ. Những người có thường không biết giữ gìn, lúc mất rồi lại kêu trời vì hối tiếc.
– Anh nói em đó hả? Em không phải kiểu người cành cao đâu. Thật đấy, em biết Khánh thích em từ lâu. Nhưng chỉ luôn coi cậu ấy như một người bạn.

Mặt Tường buồn hẳn đi sau câu nói ấy. Chắc cô bé cũng khó xử nhiều. Nhớ lại hình ảnh của Tường trong lần đầu tiên gặp Vĩnh. Lúc Tường hất nước vào người anh, rồi đôi mắt đỏ hoe lúc cầu cứu và cả nụ cười lém lỉnh lúc trêu chọc, giờ lại là khuôn mặt trầm ngâm khi lo nghĩ về tình cảm mà người khác giành cho mình. Vĩnh bỗng nhiên có suy nghĩ muốn xoa đầu cô bé này.

Nhưng… để làm gì cơ chứ? Đấy là nghĩ thế, chứ tay Vĩnh đã đặt lên đầu Tường từ lâu. Tiếp xúc với những sợi tóc mềm mượt khiến tay Vĩnh như phát điện. Tường có vẻ cũng ngạc nhiên lắm, mắt nó mở to thế kia mà. Nhưng Tường không la lên oái oái và hỏi “Anh làm cái gì đấy?” hoặc gạt tay Vĩnh xuống, nó chỉ nở một nụ cười thật tươi với người đàn ông đối diện.

Trong khoảnh khắc, nó không hay biết mình đã khiến cho Vĩnh có những suy nghĩ rất khác. Lúc ấy thì Khánh xuất hiện, ào vào như một cơn bão. Trông thấy Vĩnh đang để tay lên tóc Tường, Khánh hất tay anh xuống rồi quẳng cho Vĩnh ánh nhìn tóe lửa. Hành động ấy khiến cho cả hai người còn lại đều rất đỗi ngạc nhiên. Tường chưa nắm được tình hình, đã bị Khánh nắm tay kéo ra cửa. Nó bối rối nói “Tạm biệt.” với anh chủ quán rồi biến mất.

“Tạm biệt”. Vậy biết bao giờ mới được gặp lại?– Vĩnh nghĩ.
***

– Vĩnh ơi, có người muốn gặp anh này!

Vĩnh đang ngồi trong phòng xử lí nốt mớ giấy tờ, nghe thấy tiếng nhân viên gọi liền bật dậy thật nhanh. “Người muốn gặp anh” bỗng nhiên khiến Vĩnh nghĩ tới Tường. Nhưng không phải Tường, mà là bạn cô bé. Mặc dù chỉ gặp qua một lần vào tuần trước nhưng Vĩnh vẫn nhớ rất rõ Khánh – người đã thể hiện sự khó chịu dành cho mình. Nhưng mà vì lí do gì Khánh lại đến gặp anh? Vĩnh hơi ngần ngại khi trông thấy Khánh.

XEM THÊM: Tiếng yêu thương của con gái
– Chào. – Khánh ngắn ngủi.

Vĩnh gật đầu.

Nói chuyện này tuy không phải, nhưng với tư cách là bạn của Tường, tôi muốn anh đừng liên quan đến cô ấy nữa. Tường có hoàn cảnh gia đình vốn không tốt đẹp, cô ấy dễ nhạy cảm lắm. Giờ cũng đã là năm cuối rồi, tôi không muốn Tường vì chuyện gia đình và chơi bời với những gã lớn tuổi như anh rồi sa ngã học hành. Anh không biết những chuyện nhan nhản suốt ngày về việc các cô gái bị những gã lớn tuổi lừa tình lừa tiền à. Mong anh nghĩ cho Tường.

Chú em hơi bị nhạy cảm rồi. Chứ anh với Tường chẳng có gì cả. Lo chuyện mình cho xong đi. Nếu thích người ta thì phải can đảm mà tỏ tình chứ đừng im ỉm rồi lúc mất mới hối hận. Tiện thể nói luôn, anh cũng thích Tường.

Vĩnh thấy mình cũng nói hơi quá, nghe giống như đang khích bác Khánh hơn là khuyên bảo. Nhìn tay Khánh co lại và những động mạch xanh tím di chuyển dưới da, Vĩnh sợ mình sắp bị ăn đấm tới nơi. Nhưng Khánh không làm gì cả, chỉ bỏ về.

Bẵng đi một thời gian, mối quan hệ của Tường và Vĩnh tốt lên nhiều vì vào một ngày, Vĩnh bỗng nói với Tường “ Nếu có gì không hiểu, cứ đem bài vở đến hỏi anh.” Ai ngờ Tường mang tới thật.Nhưng Vĩnh không hứa xuông, dù gì cũng từng tốt nghiệp một trường Đại học có tiếng.

Chỉ là không đam mê công việc văn phòng, Vĩnh mới tự mở một quán cà phê mà thôi. Nhờ có Vĩnh kèm cặp mà Tường khá lên nhiều. Nó tuy giỏi Văn nhưng lại học cực tệ mấy môn tự nhiên. Thỉnh thoảng, Vĩnh lại thấy vui vui khi Tường tìm gặp mình để khoe về điểm số. Điều đó khiến anh tự hào.

Hơn cả, nhìn Tường chăm chỉ và cố gắng, Vĩnh thấy những cảm xúc trong mình ngày càng biến đổi nhiều. Không còn là tình thương đối với một cô bé lạ mặt nữa, mà là một thứ gì đó, còn lớn hơn nhiều. Vĩnh hốt hoảng nhận ra điều đó vào một ngày quán xá vắng tanh, nhân viên nghỉ làm để đi liên hoan hết. Chỉ có Vĩnh ở lại trông quán một mình.

Lúc đó Vĩnh hơi mệt. Tường đến vào giữa trưa. Cùng nhau nói chuyện, ăn uống và ngồi xem Tivi trong phòng làm việc của Vĩnh. Rồi Tường ngủ gật. Vĩnh xem hết phim, quay ra mới phát hiện Tường đang ngủ. Anh rón rén tìm một tấm chăn mỏng, đắp lên Tường.

Lúc cúi xuống thấp, mặt đối mặt, Vĩnh suýt chút nữa thì chạm môi Tường. Sau này nghĩ lại, anh lấy lí do lúc đó mình mệt quá nên không làm chủ cơ thể được, mà cũng đã có gì xảy ra đâu?

Vĩnh hốt hoảng, bỏ ra ngoài.

Gần cuối năm. Cửa hàng cà phê bận rộn hẳn, Tường cũng vì việc thi cử nên hai người không gặp nhau nhiều. Dịp Noel, Tường bỗng nhắn tin cho Vĩnh
“Khánh tỏ tình với em. Em bối rối quá, nhưng đã từ chối rồi.”
“Mình gặp nhau rồi nói rõ hơn nhé. Hôm nay anh sẽ đóng cửa sớm. Hẹn em ở nhà thờ Lớn nhé.”
“ Vâng.”
Không biết có phải Vĩnh nghĩ nhiều quá hay không, anh cảm thấy chữ “Vâng” kia của Tường bỗng buồn đến lạ.
Hơn chín giờ tối, Vĩnh đóng cửa quán, phi như bay đến chỗ hẹn. Tường đến đó sớm hơn anh. Giáng sinh khiến chỗ nào cũng đầy ắp người. Tường cười khi trông thấy Vĩnh phải chen chúc giữa đống người mới tới được chỗ nó đang đứng, mũi Tường đỏ ửng lên vì lạnh.
– Thế nào rồi? – Vĩnh thì thào.
– Hả?
– Thì chuyện Khánh tỏ tình với em. Sao em không đồng ý?
– Vì… em thích người khác rồi.
Vĩnh nghe xong câu trả lời Tường, chưng hửng. Anh biết phải nói gì vào lúc này. Hỏi xem người Tường thích là ai? Thế có quá lộ liễu không nhỉ?
– Anh Vĩnh này. Thực ra, Khánh có nói với em là anh cũng thích em… có đúng không?
Trí nhớ của Vĩnh tua vội về cái ngày mà Khánh đến gặp anh để nói chuyện.
– Khi đó anh lỡ miệng… còn em?
– Em á? – Tường cười. – Nếu phải nói thì chính vì người này mà em đã từ chối Khánh. Người giúp em tìm kiếm hạnh phúc, người khiến em nghĩ đến rất nhiều. Ngay bây giờ, đang ở đây cùng em.
Tiếng pháo hoa vang lên ngay lúc ấy, to đến mức khiến Tường giật mình, nghiêng người. Vĩnh thừa cơ chớp lấy cơ hội, biến nó thành một cái ôm hợp pháp, thì thào: “Anh cũng vậy.”

FOULL

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tags: #foull #sáng tác truyện có nhuận #truyện hay #truyện hay sống giá trị

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *