Em mặc nhiên làm bạn với ưu phiền,
Với những chiều tan ca em về muộn.
Với cả những đêm em dối mình chẳng muốn,
Ra phố tìm người chút kỷ niệm ngổn ngang.
Em quen rồi căn phòng bé thênh thang,
Em lọt thỏm giữa thế gian một nụ cười nhạt nhẽo.
Môi vẫn hồng tươi mà lòng thì khô héo,
Khi em vẫn một mình trên vạn nẻo đường kia.
Em thôi chờ từng tin nhắn giữa khuya,
Người ngày ấy sẽ chia nay chẳng còn đây nữa.
Người ngày ấy em tin rằng trời thầm chọn lựa,
Đã mãi xa dần theo lời hứa còn đâu.
Em đôi lúc chạnh lòng những sớm có mưa ngâu,
Ngày mùa đông cây sầu đâu trút lá.
Ngày anh đi là những ngày yên ả,
Chỉ có dòng người vội quá phía đằng sau.
Em tin rằng rồi mọi thứ từng đau,
Sẽ hoá thân thương như lúc đầu ta gặp.
Dù người có rời em con phố dài tấp nập,
Đêm tối ánh đèn khoả lấp tháng ngày qua.
Yêu thương mình giữ lại phía trời xa,
Ngày người ấy rời em cây sầu đâu trút lá.
Anh giờ đâu nơi hối hả dòng người…