Tôi quen Dư từ khi còn ở khu tập thể cũ.
Dư hồi ấy rõ là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời. Nhưng Dư của bây giờ thì khác, vẻ ngông nghênh hiện rõ trên khuôn mặt. Dư bấm ba bốn chiếc khuyên trên tai và mũi, trên người còn có cả những hình xăm nhỏ. Tôi không nghĩ mình sẽ gặp lại Dư ở quán cà phê vào ngày hôm đó. Dư làm thêm ở đây, khoảng bốn tiếng một ngày.
Hôm ấy, tôi đã ngồi uống ba cốc cà phê chỉ để đợi Dư tan làm. Tôi chạy theo Dư ra khỏi quán, không dám cất tiếng gọi. Tôi sợ Dư không nhớ ra tôi, hoặc sợ Dư nhận ra nhưng lờ đi như không thấy. Vậy nên, tôi cứ im lặng theo chân Dư. Được một đoạn khá xa, cậu ấy bỗng ngoái đầu lại. Dư cười với tôi và hỏi :
– Chị Nhiên à?.
Bỗng chốc, tôi nhận ra thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ. Thay đổi tôi, thay đổi Dư, nhưng chỉ có duy nhất một điều mà thời gian không can thiệp được, đó là nụ cười của Dư. Nó vẹn nguyên vẻ trong sáng và rực rỡ như ngày chúng tôi còn bé.
***
Chưa bao giờ tôi bảo Dư phải gọi mình bằng chị. Tính ra, thời gian chúng tôi sinh ra cũng gần nhau. Tôi ra đời vào những ngày gần cuối của tháng mười hai, còn Dư được sinh vào đúng ngày một của tháng đầu tiên năm mới. Chúng tôi là bạn, thế nên việc xưng hô đã được mặc định sẵn. Vậy mà ở lần gặp lại lần đầu tiên sau tám năm, Dư vẫn gọi tôi là chị. Chúng tôi đứng trước một cửa hàng tiện lợi. Dư mua cho tôi một cái bánh bao, và mua cho mình bao thuốc lá. Dư hút thuốc nhưng quay mặt đi để tôi không thấy. Cậu ấy ngồi xổm. Tôi chỉ biết đứng im một chỗ với cái bánh bao trên tay, không biết phải nói gì. Dư bỗng chậm rãi hỏi:
– Dạo này chị thế nào?
Tôi gật gật.
– Ổn… còn Dư?
– Em cũng ổn…
Tôi không dám ngồi xuống cạnh Dư. Dù những ngày còn bé, chúng tôi đã vô cùng thân thiết.Nhưng Dư của bây giờ không phải là Dư mà tôi từng biết. Dĩ nhiên, trong mắt tôi, Dư không phải người xấu.
Dư có thể hút thuốc, xỏ khuyên, xăm kín người và gặp gỡ những người bạn tương tự. Chỉ là tôi không tiếp xúc với Dư của hiện tại đủ lâu để hiểu rõ hết về con người cậu ấy. Dù có nhiều điều muốn hỏi Dư lắm, nhưng khi nhìn đồng hồ và nhớ ra cuộc hẹn quan trọng với bạn, tôi nhận ra mình phải đi ngay.
Tôi đưa lại cho Dư chiếc bánh bao, nói với cậu ấy nếu có gặp lại, Dư sẽ phải mua cho tôi mười cái. Dư gật đầu, rồi đứng dậy và rời đi. Đó là lần đầu tiên tôi thấy ở một người có thể toát lên dáng vẻ cô độc đến như thế, nhưng tôi không thể ở lại.
***
XEM THÊM:Tản văn: Tình yêu của mẹ
Sau lần đó, tôi quay trở lại quán cà phê vào mỗi buổi chiều, nhưng không thấy Dư. Tôi lân la dò hỏi những nhân viên khác thì được biết Dư đã đổi sang ca sáng. Tôi không biết lí do, có thể do cậu ấy bận, hoặc đơn giản chỉ là không muốn gặp lại tôi nữa. Tôi đã nghĩ đó đã là lần gặp cuối cùng của tôi.
Nhưng rồi Dư lại xuất hiện. Tôi trông thấy Dư khi vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Dư mặc áo Hoodie đen và cả người ướt sũng. Trời đang mưa rất lớn, vả lại đang là mùa Đông. Tôi chạy thật nhanh tới chỗ Dư, che ô cho cậu ấy. Dư liếc nhìn tôi. Ánh mắt tội nghiệp và buồn bã như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi. Nhưng tôi đã tìm thấy Dư rồi. Không biết là Dư đã trải qua chuyện gì nữa. Mặt cậu ấy bầm dập nhưng tôi không hỏi. Dư hỏi tôi:
– Chị có thể nấu mì cho em được không?
– Gọi là Nhiên thì sẽ suy nghĩ lại.
Dư dẫn tôi về nhà cậu ấy. Căn nhà hai tầng, không phải khu tập thể cũ chúng tôi từng ở. Trong nhà lúc bấy giờ không có ai. Dư chỉ cho tôi bếp ga nằm ở đâu và đi tắm. Trong lúc rảnh rỗi đợi nước sôi, tôi tranh thủ ngó nghiêng căn nhà một lát. Phòng của Dư ở tầng hai.
Không có gì đặc biệt, đó là một căn phòng cơ bản với giường, bàn học, giá sách, tủ đồ và máy tính. Bàn học có dán những tấm ảnh gia đình, nhưng trong ảnh không có bố của Dư. Khi tôi lờ mờ nhận ra điều gì đó thì Dư bước vào phòng. Dư vỏn vẹn “Em đói”.
Và một mình Dư ăn hết hai gói mì. Tôi nói mình đang rất no và không thể ăn thêm gì nữa nên chỉ ngồi nhìn Dư. Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà một chàng trai khác. Dù ngày bé tôi thường ghé nhà Dư chơi, nhưng khi đó đều có mẹ cậu ấy ở nhà. Vả lại, năm đó, chúng tôi chỉ là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ. Bây giờ thì khác rồi, Dư đã cao hơn tội cả một cái đầu. Sau tám năm không gặp, giữa cả hai mặc nhiên đã xuất hiện một khoảng cách. Ăn uống xong xuôi, Dư tự mình dọn dẹp rồi bảo với tôi:
– Nhiên có thể ở đây chơi, khi nào chán thì đến quán cà phê em làm đưa chìa khóa cho em là được. Không thì để em đưa Nhiên về luôn.
Tôi buột miệng hỏi:
– Bố mẹ Dư không về à?
– Có, nhưng không phải hôm nay.
Vậy là Dư sẽ ở nhà một mình vào buổi tối. Ăn cơm một mình, đi ngủ một mình, làm tất cả mọi việc cũng chỉ một mình. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy cô đơn khủng khiếp. Tôi bảo mình sẽ đi lanh quanh đợi Dư làm việc xong rồi mới về, cậu ấy bảo thế cũng được rồi lái xe cub ra khỏi nhà. Tôi dọn dẹp lại một vài thứ trong nhà Dư rồi mới rời đi.
Leo lên một chuyến xe bus, định sẵn trong đầu một chuyến đi vô định nhưng điểm đến cuối cùng vẫn là quán cà phê nơi Dư làm thêm. Tôi không có ý định sẽ vào đấy, chỉ lén nhìn Dư qua ô cửa. Dư mặc đồng phục là một chiếc áo đen, đội mũ đen nốt. Nhìn Dư gầy, trắng xanh và mệt mỏi. Kể từ khi rời khỏi khu tập thể cũ, gia đình tôi chuyển đến ở trong một căn hộ chung cư nhỏ gần trung tâm, tôi cũng phải chuyển trường.
Hồi đó thì mạng xã hội chưa phát triển như bây giờ, chúng tôi cũng chẳng có điện thoại riêng. Cuối tuần, Dư đều mượn điện thoại của mẹ để gọi cho tôi. Cậu ấy kể với tôi rất nhiều chuyện. Tuy không đều đặn nhưng chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau. Bẵng đi một thời gian, không thấy Dư không gọi cho tôi nữa. Trong vòng tám năm, tôi chẳng hề nghe được chút tin tức gì về Dư cả.
Rốt cuộc hôm đó, Dư không về nhà. Cũng vì thế mà tôi biết được nguyên nhân của những vết bầm kia khi bám theo Dư ngay sau khi cậu ấy tan làm. Cho đến khi Dư rẽ vào một con ngõ tối và sâu, tôi buộc phải dừng lại. Tôi rất muốn gọi “Dư ơi” như khi bị bắt nạt hồi còn bé. Dư không giỏi đánh nhau nên khi xuất hiện, cậu ấy chỉ mắng mấy đứa bắt nạt tôi và kéo tôi chạy thật nhanh. Dư bảo chạy trốn là không tốt, nhưng vẫn đỡ hơn là gây gổ đánh nhau, vì như thế thì sẽ có người bị thương.
Vậy mà giờ, tôi thấy Dư dường như đã quên đi những điều ấy khi vung nắm đấm túi bụi vào người khác. Dư đã thay đổi quá nhiều. Dư rời đi cùng những người khác khi đã xong xuôi, bỏ lại nhóm người nằm nằm co quắp trên nền đất. Tôi chạy tới chỗ người gần nhất, định đỡ anh ta dậy và gọi cứu thương thì ai đó bỗng kéo tôi đi. Là Dư. Dư quay lại. Cậu ấy cứ kéo tôi đi băng băng. Dư không nói gì nhưng khuôn mặt thì đầy vẻ hờn dỗi.
– Sao Dư lại đánh họ?
Dư không nói gì.
– Dư khác quá rồi. Dư không giống như ngày xưa nữa…
– Nhiên thất vọng lắm à?
– Ừ, Dư làm tôi thất vọng lắm!
Dư nhìn tôi thật buồn, rồi buông tay, bỏ lại tôi một mình. Về tới nhà, ngẫm lại, tôi thấy mình có hơi lỡ lời. Thâm chí khi ấy tôi còn chưa biết vì sao Dư lại đánh nhau với đám người đó.
Sau đó, tôi không còn gặp lại Dư nữa. Cuộc sống lại quay về nhịp điệu vốn có của nó. Tôi đi học, về nhà. Làm vài công việc freelance và đi tụ tập bạn bè. Nhưng rồi một hôm, người bạn thân nhất của tôi đã nói với tôi rằng gần đây tôi thật khác.
– Mày đã thích ai à?
Tôi chột dạ. Hình ảnh của Dư thoáng chạy qua trong đầu. Tôi lảng tránh câu hỏi của Hạ bằng cách nói lái sang chuyện khác.
– Gần đây mày làm gì cũng vô hồn, thỉnh thoảng còn hay lơ đãng nữa. Thất tình rồi đúng không?
Câu hỏi đó ám ảnh tôi cả ngày. Tôi không thất tình, nhưng cũng không rõ mình có thích Dư hay không. Với tôi, Dư là một người bạn cũ. Có thể vì Dư bây giờ quá đặc biệt nên mới khiến tôi lưu tâm nhiều đến thế. Một vài lần, khi tôi đi ngang qua Mos cà phê, tôi không còn nhìn thấy Dư nữa. Có lẽ chúng tôi không duyên đến thế. Thế rồi cho đến một ngày, khi đang lang thang trên mạng xã hội, tôi thấy Dư. Một “Dư” thật khác.
Từ những gì tôi tìm hiểu được, thì giờ Dư đang làm mẫu ảnh độc quyền cho một trang web, trang này đã gửi ảnh của Dư đến những cuộc thi người mẫu online. Nếu lượt vote cao, Dư có cơ may sẽ nằm trong top 20 và có cơ hội tham gia những show thời trang.
Tôi lặng lẽ bấm like và share ảnh Dư về Facebook của mình. Vài người bạn vào bình luận. Vốn dĩ, trang cá nhân của tôi trước giờ chẳng đăng gì mấy ngoài những bức ảnh tự chụp. Đây cũng là bài share đầu tiên của tôi. Tôi kéo chuột xuống dưới, đọc hết tất cả các bình luận. Có một bình luận duy nhất của người lạ là tôi trả lời.
“Ai thế?”
“Một người bạn cũ.”
Khi reply lại, tôi còn chả chú ý người này là ai. Nhưng tôi cũng mau quên lắm. Chiều tối hôm ấy thì tôi nhận được một tin nhắn cũng từ tài khoản Facebook này.
“Sao Nhiên lại chia sẻ ảnh của Dư? Nhiên cũng theo dõi cuộc thi này à?”
Tôi đã giật mình khi đọc được tin nhắn, càng không tin được đây lại là Facebook của Dư, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh trả lời lại.
“Do nó chạy quảng cáo nên vô tình trông thấy thôi.”
“Ừ… Nhiên thấy sao?”
“Thấy gầy và rũ rượi… nói chung là khác.”
Dư gửi cho tôi mấy nhãn dán khóc lóc.
“Do concept nó vậy.”

Tối hôm ấy, lần đầu tiên trong đời tôi thức đến hai giờ sáng chỉ để trò chuyện với Dư. Mọi thứ cứ ào ào tuôn ra trong đầu khi tôi gõ bàn phím lách cách. Tôi hỏi Dư rất nhiều chuyện, và lúc nào cậu ấy cũng trả lời thật dài và chi tiết. So với những lần gặp trước, cách một màn hình máy tính khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn khi trò chuyện. Dư nói với tôi lí do hôm cậu ấy đánh nhau là vì một người bạn của Dư bị nhóm kia bắt nạt. Đó cũng là lần đầu tiên và là lần cuối cùng, Dư thề thốt. Trước khi tắt máy đi ngủ, tôi để lại một dòng tin nhắn.
“Nhiên xin lỗi vì đã hiểu lầm Dư chuyện này.”
“Xin lỗi suông thôi thì chưa đủ. Với tư cách là một người bạn cũ, liệu chúng ta có thể gặp nhau thêm lần nữa không?”
“Được chứ.”
Trên mạng xã hội, Dư dẻo miệng hơn ngoài đời nhiều.
***
Lần hẹn tới địa điểm hóa ra là ở nhà của Dư. Khi tôi tới nơi, nhìn căn nhà có vẻ sáng sủa và nhiều sức sống hơn. Hôm đó mẹ Dư ở nhà, Dư mời tôi tới theo ý mẹ. Bác ấy vẫn nhận ra tôi sau nhiều năm. Trông bác hơi nhợt nhạt, nhưng nụ cười thì sáng bừng. Điều này thì Dư giống mẹ.
Tôi ở lại ăn cơm trưa và dọn dẹp cùng Dư. Sau bữa ăn, cậu ấy rủ tôi ra ngoài.
– Chị… à không, Nhiên thấy Dư thế nào?
Dư đột ngột hỏi tôi khi hai đứa đang tản bộ quanh nhà. Trộm vía, bỗng dưng tôi cảm thấy hồi hộp. Tôi không dám trả lời Dư rằng thực ra, tôi thấy Dư cũng ổn, ở trường đại học chắc cũng có nhiều bạn nữ để ý.
Thấy tôi im lặng mãi, Dư có vẻ sốt ruột. Cậu ấy ấp úng:
– Thực ra, hôm nay mẹ Dư nói dẫn bạn gái về nhà ra mắt.
Mẹ ngạc nhiên lắm khi nghe Dư nói đó là Nhiên đấy.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, lăn ra cười ngặt nghẽo.
– Nhiên thành bạn gái Dư từ bao giờ thế?
– Thì từ bây giờ… Dư đột ngột cầm lấy bàn tay của tôi, tay Dư to và lạnh.
– Nhiên làm bạn gái Dư nhé?!
Mặt cậu ấy đỏ ửng lên. Tôi nhìn ánh mắt cầu khẩn của Dư, đương nhiên là không dám từ chối.
– Gọi Nhiên là chị thì sẽ suy nghĩ lại.
Dư kẹp cổ tôi. Có lẽ cậu ấy đã bớt lo lắng rồi.
– Từ chối thì Nhiên không dám. Nhưng chuyện gì cũng cần thời gian, bọn mình có thể từ từ tìm hiểu nhau cũng được. Vì Nhiên còn rất nhiều thứ chưa rõ về Dư. Nếu Dư đồng ý thì ngoắc tay nhé?
Dư chau mày.
– Như hồi tám tuổi á?
Tôi gật đầu.
Ngón tay to lớn của Dư ngoắc vào ngón út của tôi. Đột nhiên, Dư bỗng cầm trọn bàn tay của tôi cho vào túi áo. Mùa Đông thì lạnh, nhưng ở cạnh Dư thì chắc chắn sẽ ấm. Chợt nghĩ chúng ta của sau này chắc sẽ hạnh phúc hơn.
Foull