Mấy ngày tết cứ thế trôi qua trong tiết trời giá lạnh. Bầu trời dường như hạ thấp xuống hơn thường lệ, treo lơ lửng vô số đám mây cuồn cuộn nặng nề màu xám tro. Gió thốc nhè nhẹ qua những hàng lộc vừng khiến mấy nhành cây gầy guộc rùng mình run rẩy.
Phương thơ thẩn đứng ngoài sân ngay bên dưới giàn nho phủ đầy những chiếc lá già cỗi đang bước vào giai đoạn ngủ đông. Anh nhìn vào phòng khách ấm áp bên trong, ở đó có một thiếu nữ mười bảy tuổi đang ngồi ngay ngắn ở bàn trà trò chuyện cùng một phụ nữ khác. Cô gái mặc áo tấc may bằng gấm đỏ trông rực rỡ như một búp hồng hiện ra giữa ngày đông xám xịt.
Xem thêm:Lạc tình
Phương thong thả bước qua mái hiên đi vào nhà, cô thiếu nữ vừa nhác thấy anh liền đặt chén trà men xanh bọc đồng lên chiếc bàn gỗ, nụ cười dịu dàng của cô làm bừng sáng cả căn phòng.
– Ba! Ba đã về!
Phương gật đầu, xoa mái tóc đen mượt như lụa của cô con gái:
– Con tới nơi lúc nào? Đi đường xa có mệt lắm không?
Cô gái cười híp mắt:
– Con lên máy bay ngủ một lúc là tới nơi, được nửa tiếng thì ba về.
Người phụ nữ đứng lên:
– Thôi hai ba con nói chuyện với nhau để dì đi nấu cơm trưa nhé.
Đường nét thanh thoát trên khuôn mặt và cử chỉ dịu dàng của con bé nhắc anh nhớ lại những ngày xưa cũ. Khi ấy anh vẫn còn khá trẻ. Là một nhân viên tích cực ôm nhiều hoài bão, một chàng trai nhiệt huyết lại lãng mạn, anh tình cờ gặp một phụ nữ trẻ trong buổi tiệc sinh nhật một người bạn chung của cả hai. Họ trò chuyện đôi câu, trao đổi số điện thoại rồi từ đấy trở nên gắn bó lúc nào không biết. Chị là con gái của một gia đình khá giả ở thành phố, chính vẻ đoan trang, xinh đẹp lại có phần thẹn thùng của chị đã khiến anh say mê. Sau sáu tháng yêu nhau, Phương ngỏ lời cầu hôn và họ tổ chức một đám cưới linh đình trong sự chúc tụng của người thân và bạn bè.
Cái ngày chị vợ báo tin mang thai, Phương cảm giác vợ chồng anh bỗng trở thành tâm điểm chú ý của hai bên nội ngoại. Mẹ anh khăng khăng đến tận nhà cặp vợ chồng trẻ rồi ở đấy cả tháng trời, ai cũng không cản nổi. Bà cụ dặn dò con trai và con dâu ti tỉ thứ cần chú ý trong thai kỳ chỉ tổ khiến đầu óc Phương ong ong chứ anh không tài nhớ nổi. Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, anh đều áp tai lên bụng vợ, cố bắt được chút động tĩnh dù là xíu xiu của sinh linh bé bỏng có mối liên hệ ràng buộc với mình. Những lúc như vậy vợ anh đều lắc đầu cười cười bất đắc dĩ.
Rồi đến hôm vợ lên bàn sinh, Phương đột nhiên đâm ra hoảng hốt. Tay chân anh lóng ngóng cả lên. Anh đi tới đi lui bên ngoài phòng sản, anh lăng xăng hết góc này đến góc mà chính anh cũng không hiểu nổi đang làm cái gì. Anh cảm thấy mình thật vô dụng. Hai bà cụ đã đến từ sớm ngồi trò chuyện với nhau ở băng ghế đá ngoài hành lang. Phương nghe mẹ anh nói loáng thoáng “Chị cứ kệ chúng nó…”
Lần đầu tiên Phương gặp hai đứa con của mình, chúng chỉ là hai đứa bé nhăn nheo đỏ hỏn được bọc kín trong lớp vải trắng của bệnh viện. Cặp sinh đôi một trai một gái nhắm mắt ngủ say trong vòng tay ôm ấp của mẹ chúng. Chị vợ nhìn Phương, đôi mắt mỏi mệt ánh lên niềm vui.
Mẹ vợ Phương ôm đứa bé gái, sửa sang lại cái tã quấn, xong bà cụ đưa cho anh, vui vẻ nói:
– Ba Phương thử ẵm Mon Mon một cái nào.
Phương nửa muốn ôm con nửa lại sợ hãi. Đứa bé sơ sinh thoạt nhìn yếu ớt đến nỗi Phương e ngại bàn tay chai sần rắn chắc của mình vô tình làm đau nó. Cái vẻ vụng về của anh khiến hai bà mẹ già với mấy cô hộ lý cười ngất.
Hồi ấy chị vợ làm điều dưỡng ở một bệnh viện công, những ngày chị có ca trực chỉ một mình anh ở nhà cùng với hai đứa con nhỏ xíu. Cứ tối đến là anh “đánh vật” để dỗ cho chúng ngủ. Hai đứa nằm trên hai chiếc giường cách nhau chừng một gang tay, thằng anh lăn qua lăn lại khóc oang oang khiến ông bố trẻ phải dỗ dành rất vất vả, còn đứa em gái thì ngoan ngoãn mở to đôi mắt tròn xoe xinh đẹp như búp bê nhìn cha nó.
Chờ cho hai đứa trẻ ngủ say, Phương lại rón rén đặt hai chú hà mã nhồi bông hồi chiều mới mua ở ngoài cửa hàng lên đầu giường hai đứa. Anh lặng im nhìn các con một lúc, một mối xúc động lẩn quẩn như có chú mèo nhỏ ve vuốt trái tim anh.
Thời gian thấm thoắt trôi, cô bé Mon Mon nhỏ xíu xiu ngày ấy đã lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp. Khuôn mặt con bé mang những đường nét dịu dàng thanh thoát y hệt như người mẹ, lời nói cử chỉ đều toát lên vẻ đoan trang của một cô gái được dạy dỗ tử tế. Phương lặng lẽ thở dài.
Ngày anh và mẹ con bé quyết định ly hôn đến nay đã mười mấy năm rồi. Sau đó Phương kết hôn lần nữa, sống cuộc sống bình lặng như hiện giờ. Công việc và gia đình đều xuôi chèo mát mái, Phương chẳng mong ước thêm bất cứ điều chi, chỉ có hai đứa con của anh với người vợ cũ là lúc nào cũng khiến anh canh cánh trong lòng.
– Con có thể hiểu cho ba được không? Ba thực sự không muốn sống xa hai đứa.
Thiếu nữ không kìm được rớt nước mắt, dầu cho nói năng nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy ý trách móc:
– Con từ nhỏ đều ở với mẹ, do ở xa nên một năm ba chỉ về thăm con một lần cũng không có gì. Nhưng anh Hai thì sao? Từ nhỏ đến lớn đều đi học ở trường nội trú, một năm ảnh gặp ba được mấy lần? Ba đã sớm có gia đình riêng rồi, bây giờ mẹ cũng sắp đi thêm bước nữa. Tụi con không trách ba mẹ, nhưng ba mẹ còn định chia cắt con với anh Hai đến khi nào?
Con bé nói xong nhịn không được khóc nấc lên. Phương vội dịu giọng:
– Vậy nên ba mới khuyên con chuyển ra đây đi học cho gần với anh Hai con…
Anh chưa nói hết câu đã thấy cậu con trai lớn từ cửa đi vào. Nó học ở trường nội trú nhiều năm, đúng như Mon Mon nói, một năm anh chẳng gặp con trai được mấy lần. Không biết từ khi nào đứa trẻ hồn nhiên nghịch ngợm cả ngày quấn quýt lấy anh nay đã trở thành một thanh niên cao lớn rắn rỏi. Ánh mắt nó nghiêm nghị nhìn cha như cách nhìn của một người lớn khiến anh không thể xem nó như trẻ con mà dỗ dành bảo ban được.
– Thưa ba, con mới về.
Cậu trai nói chuyện với cha bằng vẻ lễ phép thường ngày nhưng thay đổi hẳn khi nhìn thấy cô em gái. Cậu bước đến xoa đầu em, cố ý vò vò một lúc lâu khiến mái tóc mượt như lụa của cô em gái bắt đầu rối tung lên.
– Mon Mon đến đây lúc nào? Ai đưa em đến vậy?
Cô gái giả vờ tức giận gạt tay anh trai. Rồi hai anh em lâu ngày mới gặp lại tíu tít nói chuyện với nhau quên cả trời đất, dường như cũng quên luôn sự hiện diện của người cha. Phương nhìn cặp sinh đôi một trai một gái có đường nét khuôn mặt hao hao giống nhau, không biết nói gì cho phải.
Anh và vợ cũ ly hôn khi hai đứa con vẫn còn rất nhỏ. Lúc ấy họ còn trẻ và nông nổi. Hôn nhân đổ vỡ, anh đem theo đứa con trai nhỏ rồi chuyển đến sống ở nơi khác với tâm thế quên đi tất cả những sai lầm cũ để làm lại từ đầu. Ngày ấy hai cha con quấn quýt bên nhau tưởng như không thể tách rời, vậy mà không biết từ lúc nào họ lại trở nên xa cách.
Phương thầm nhủ, có lẽ là từ khi anh quyết định kết hôn lần nữa.
Lúc ấy con trai anh đã sắp vào lớp Một, anh vô cùng ngạc nhiên khi nó đến trước mặt anh, đề nghị được vào học trường nội trú. Ngày ấy anh cũng không suy nghĩ nhiều lắm nên đã chấp thuận, rồi cứ như vậy cho đến tận bây giờ. Có lẽ từ khi đó, cậu bé đã mơ hồ cảm giác được một gia đình không thuộc về chính cậu, cha cũng không còn là của riêng cậu nữa.
Kim vui vẻ nói ra quyết định của mình:
– Thưa ba, con đã đăng ký thi vào trường Đại học phía Nam, em Mon cũng đăng ký vào đó nên tụi con sẽ cố gắng thi đậu để vào học chung với nhau.
Phương biết con trai anh đã có ý định này từ lâu, nhưng miền Nam cách xa nơi đây gần hai ngàn cây số. Anh từng đề nghị cô con gái chuyển ra miền Bắc nhưng con trai anh đã bác bỏ ngay:
– Em Mon không chịu được khí hậu ở đây, tụi con còn bị dị ứng thời tiết nữa.
Chuyện này Kim hiểu rõ hơn bất cứ ai, bởi vì thể trạng hai anh em cậu không khỏe mạnh như những đứa trẻ bình thường. Họ chẳng những dễ mắc bệnh đường hô hấp và còn phải chịu đựng từ ba đến bốn chứng dị ứng khó chịu khác. Chính bản thân cậu đã từng nhập viện chỉ vì dị ứng phấn hoa, đặc biệt vào những thời điểm giao mùa, khi mà thời tiết thay đổi thất thường còn phấn hoa thì ngập tràn trong không khí.
Nghĩ đến hai đứa con từ lúc mới sinh ra đã yếu ớt lại mang nhiều chứng bệnh vặt trong người, Phương lại càng thấy áy náy. Biết không thể lay chuyển được quyết định của con, anh không còn cách nào nên đành phải thuận theo chúng. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, Phương cảm thấy hơi hụt hẫng trong lòng nhưng vẫn nói:
– Hai đứa đã quyết tâm như vậy thì ba cũng đành chịu. Chờ hai đứa thi đậu ba sẽ mua cho các con một căn nhà trong phố để đi học cho gần.
Phương đã nghe tin vợ cũ của anh sắp kết hôn với một người đàn ông khác, con mình mình biết, với tính cách của hai đứa con anh chắc chắn không đời nào chịu về ở chung. Nhà ông bà ngoại chúng từ lâu đã chuyển ra ngoại thành nên muốn vào trung tâm cũng phải hơn hai mươi cây số.
Kim vui vẻ nói:
– Tụi con cám ơn ba.
Cô con gái thì chạy đến ôm chầm lấy Phương, hôn “chụt” một phát lên má cha nó:
– Ba là tốt nhất!
Phương có hơi dỗi, ban nãy nói chuyện với anh còn nước mắt nước ngắn nước mắt dài, bây giờ lại trở mặt chạy đến đây nịnh nọt. Nhưng anh không nỡ giận lâu, con bé chẳng mấy khi được ở gần bên cha, anh chỉ muốn dành tất cả những điều tốt đẹp cho nó. Phương trìu mến hôn lên mái tóc đen mượt thoang thoảng mùi hương ngọt ngào của con gái.
Người phụ nữ ban nãy – chính là vợ hiện giờ của Phương – ngó ra từ cửa phòng ăn khẽ gọi:
– Tới giờ cơm trưa rồi, mấy ba con vào nhà ăn cơm.
Kim kéo tay em gái:
– Để tụi con phụ dì dọn cơm.
Phương nhìn theo bóng dáng ba người, cảm giác ngọt ngào như có giọt mật rót vào lòng anh.