Ngày tháng qua đi, bạn có khi nào dừng lại, dừng lại để chạm môi mềm – hôn vào quá khứ?
Trong những khoảnh khắc lỡ nhịp của cuộc sống, ta luôn những tưởng bản thân mình vô định, không biết đi đâu về đâu. Nhưng bạn ơi, bạn có biết rằng mỗi khi chúng ta bế tắc, chúng ta đôi khi lại đi về một hướng mà bản thân không hay nhận ra. Đó chính là, “quá khứ”. Ta hoài niệm về những bữa cơm có nụ cười, hoài nhớ về không gian của một ngôi nhà có cha mẹ, mong muốn một đôi chân sáo bay nhảy thuở đi học không phải gông chì như lúc này,… Ta ở thời điểm đó rất rất thèm cảm xúc của quá khứ, mà việc ta làm được là chỉ có thể yếu ớt đưa tâm tưởng đi về một cõi đã qua.
Đời người là vậy, ta càng đi qua thời gian bao nhiêu, thì ta càng nặng lòng với nó bấy nhiêu. Một đứa trẻ sẽ chẳng đâu tâm tư nghĩ lại ngày trước của mình. Nhưng với một người lớn, một cô gái Mari trưởng thành trong cuốn sách Nắp Biển của nhà văn Banana Yoshimoto không khi nào hết thôi nghĩ về quá khứ, mà nghĩ thôi chưa đủ Mari còn làm sống lại hồi ức đó. Không gào thét hay bi thương quá đỗi giữa trời thổn thức mang đầy sự lụi tàn, Mari mở lòng mình từng chút một, cô quay trở về sống trên hòn đảo đang khảm trên mình sự hoang diệt. Mari chào đón một Hajime vừa đến khi hè chạm tay, để rồi khúc ngân sống ngày xưa của hòn đảo được vang lên từ ấy.
Có tình yêu của những ngón tay đan chặt vào nhau trên con đường dài đã từng nở rộ, tình yêu của đôi lứa nồng nhiệt.
Có các cửa hiệu ghi lại những dấu chân của khách phương xa vừa chạm ngõ, nay chỉ còn đã từng, chỉ còn chốn hoang phế.
Có màu pháo hoa bay vào trời đêm dưới sự chứng kiến của ai đó, ai đó là ai? Là khách du lịch và dân địa phương, đã từng vui vẻ như thế.
Có sự nhộn nhịp bất kể ngày đêm, đến sự huyên náo cũng thách thức mọi ngóc ngách nhỏ nhoi giữa từng khe hở chật hẹp. Đến nay, ta chỉ còn là dĩ vãng.
…
Có nào đã qua đi, có nào tiếng xưa quay về.
Mỗi ngày, “đã từng” cứ khẽ hiện ra dưới tiếng yêu đậm sâu, ngọt bùi nơi đầu môi nồng cháy màu nắng. Mỗi ngày, cạnh bên một con người lưu giữ ký ức, Hajime tưởng chừng như cuộc đời mình là ở đây, ở hòn đảo yên bình này. Chứ không phải sự đặt chân lần đầu, này đảo ơi ta vừa đến, ta cùng thương nhau nhé. Mỗi ngày, là cô gái Mari đơn điệu, ngày ngày bán đá bào bên cửa hàng nhỏ của cô, nhưng nổi bật trên sự đơn điệu đến nhàm chán ấy, là sự gia giảm hợp tình hợp lý để lồng xoắn vào đó một hòn đảo mỗi ngày một màu áo mới. Chỉ xót xa thay, đau lòng thay khi bạn nhận ra màu áo ấy là sự lặp lại của “đã từng” – qua lời thủ thỉ của Mari. Đến cuối cùng, mình ngây dại, mình không rõ tác giả muốn nói điều gì qua cuốn sách, mình chỉ biết rằng, mình khi đọc cuốn sách này đã học được một điều quý giá:
“Ta đi một bước, ta hãy yêu cuộc đời này một lần. Để sau này dừng chân, ta ngoảnh đầu nhìn lại chỉ thấy tình yêu mà không phải nuối tiếc”.
Và, mình mong rằng, suốt cuộc đời bạn sẽ là tình yêu. Rằng mình và bạn, chúng ta học cách yêu nhé.
XEM THÊM CÁC CUỘC THI VIẾT KHÁC
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁC SỐNG GIÁ TRỊ