Nếu được thay đổi cái kết của cuốn sách “Con Bim Trắng Tai Đen” thì chắc chắn tôi sẽ dành tặng cho Bim 1 cuộc sống êm đềm bên bác sợ săn Ivan Ivanưts mãi mãi.
Bim sinh ra đã bị người đời ghẻ lạnh, điều đó khiến trái tim tôi như thắt lại. Chỉ là 1 con chó hà cớ gì lại bị con người ghét bỏ chỉ vì nó có vẻ bề ngoài xấu xí. Đúng là trong cái rủi có cái may, Bim được bác thợ săn Ivan Ivanưts nhận nuôi và họ đã tặng nhau những kỷ niệm đẹp.
Bim được ông chủ Ivan Ivanưts dạy săn mồi, tháng ngày ở trong rừng là tháng ngày hạnh phúc nhất. Rồi Ivan Ivanưts phát bệnh đột ngột, vết thương cũ trên lồng ngực ông quặn đau, ông phải đi đến nơi xa để chữa bệnh, nơi đó không thể mang theo Bim.
Bim buồn bã, Bim cô đơn rồi như gục ngã. Chú chó cứ ngày đêm mong ngóng chủ của mình. Bim không ăn cơm, Bim cũng chẳng đoái hoài đến bà hàng xóm, người mà Ivan Ivanưts đã nhờ trông Bim. Nếu được dùng từ để miêu tả tâm trạng của Bim ngay lúc này há chẳng phải giống 1 kẻ điên đang thất tình đúng không?
Thế rồi Bim quyết định lên đường đi tìm Ivan Ivanưts. Hành trình đầy gian khổ của Bim khiến tôi phải thốt lên 2 từ khâm phục. Bim đã gặp rất nhiều kẻ thù nhan sắc có hạn mà thủ đoạn thì vô biên. Nếu con người gặp những kẻ đó cũng sẽ bị vu oan, tống giam huống chi là 1 chú chó tầm thường, lại còn không biết nói như Bim. Họ chính là những bức rào chắn cản trở Bim, sau này 1 kẻ trong bọn họ đã gián tiếp gây nên cái chết đau đớn của Bim.

Cuộc sống mà, có kẻ xấu thì chắc chắn cũng có người tốt. Bim cũng đã rất hạnh phúc khi được sống những ngày vui vẻ bên 2 người bạn nhỏ Aliôsa và Tôlich. Trong giây phút đường cùng chính anh bạn nhỏ Aliôsô đã cứu Bim. Những ngày tháng trên thảo nguyên xanh ấy, chính gia đình cậu bé này đã đón nhận Bim như 1 thành viên mới. Dù sau này Bim bỏ chạy thì cậu bé này vẫn 1 mực tìm Bim. Còn anh bạn Tôlich thì khác, mặc cho bố mẹ phản đối quyết liệt, cậu bé vẫn dành trọn tình thương vô bờ bến đối với con chó Tai Đen của mình.
Ừ thì Bim đã cố gắng tất cả chỉ để được gặp Ivan Ivanưts thế nhưng chỉ cần cố thêm 1 giây, 2 giây nữa thôi….. Cái kết đau thương đã cướp đi hàng nghìn giọt nước mắt của người đọc…. giá như tác giả không ác đến vậy, giá như bản thân tôi có thể cho Bim 1 cái kết tốt đẹp hơn.
Từ 1 chú chó bé nhỏ, Bim đã trở thành chú chó săn mồi bậc nhất, đến sói rừng già cũng phải gọi Bim bằng cụ. Chú chó có tình thương đặc biệt đối với ông chủ của nó, Bim sợ người ta bắt ông chủ đi, Bim sợ người ta không cho ông chủ uống thuốc…. Bim sợ ông không còn về nữa… để rồi Bim quyết định đi tìm ông chủ. Bim từng phải cạp đất, ăn cây cỏ dại để sống qua ngày, ở Bim luôn có 1 sức sống mãnh liệt mà không phải chú chó nào cũng có được. Dù bị người ta đổ tội, đánh đập, xua đuổi thì Bim vẫn chống trả quyết liệt.
Vẫn còn đó cái tên thân thương mà người ta gọi Bim đó chính là Tai Đen. Dưới gốc cây rừng thẳm, tuyết đang rơi, có 1 chú chó đã nằm xuống mãi mãi.
Khi chết Bim đã không còn là chú cho bị người ta ghẻ lạnh nữa mà phải khiến người người thán phục. Con đường Bim đi, tấm lòng của Bim, cuộc đời của Bim đã được mọi người ghi nhận.
Nếu được viết cái kết cho câu chuyện, tôi vẫn cứ muốn được vẽ thêm 1 khu rừng xanh, ở giữa là ngôi nhà gỗ nhỏ bé, bên trong có 1 người đàn ông già và bên cạnh là chú chó Trắng Tai Đen, bọn họ đang chuẩn bị cái gì đó….à, hình như là chuẩn bị đi săn!
XEM THÊMCÁC CUỘC THI VIẾTKHÁC
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCSỐNG GIÁ TRỊ