“Hy vọng” – Khi đọc tựa đề cuốn sách trong lòng tôi bỗng có một dự cảm không hay, một linh cảm cho thấy câu chuyện mà tác giả đặt bút sau tựa đề ấy mong manh đến rợn người. Và rồi tôi biết “Đây không phải chuyện của ai khác mà là chuyện của tất cả chúng ta”.
소원 – Hy vọng của tác giả So Jae Won là câu chuyện đầy cảm động về hành trình cùng con vượt qua nỗi đau xâm hại tình dục. Một câu chuyện có thật mà khi được kể lại qua lời kể của tác giả tôi thấy đau lòng nhiều hơn là phẫn nộ.
Một đứa trẻ mới 8 tuổi đã phải chịu đựng những chuyện gì chứ? Bị một tên khốn lôi vào nhà vệ sinh hãm hiếp. Hắn đã đấm vào đầu và bụng em khiến em khóc toáng lên, hắn xiết cổ em khiến em bất tỉnh. Sau khi thực hiện những hành vi đồi bại, để che giấu tội trạng hắn sử dụng ống thông chọc vào hậu môn của em khiến em bị sa ruột, hậu môn, trực tràng, đại tràng của em bị hủy hoại và phải cắt bỏ…
Tôi khóc đến sưng cả mắt khi nghĩ đến hình ảnh em- một cô bé 8 tuổi đã phải chịu đựng những chuyện đó. Điều đáng sợ nhất là tường tận chi tiết sự việc dù đã trải qua rất lâu rồi, với em vẫn chẳng bao giờ quên được. Em mới chỉ 8 tuổi, đã gần như chết đi sống lại, mang trong mình bao nhiêu thương tổn, còn vĩnh viễn mất đi thiên chức làm mẹ. Còn tên khốn đó lại có thể tự do tự tại nhận một án tù nhẹ bẫng.

“Trước khi gỡ cái túi dùng để đi đại tiện, đêm nào con bé cũng bị những cơn ác mộng giày vò. Ngày này qua ngày khác vẫn là một giấc mơ lặp đi lặp lại. Trong mơ con bé đang chơi cùng bạn bè thì bỗng dưng một con quái vật đuổi đến. Tất cả bạn bè đều tìm được chỗ nấp, duy chỉ một mình nó bị con quái vật tóm lấy. Con bé sợ hãi giấc mơ ấy…”
Tôi lại thấy ấm ức hơn khi gia đình nhỏ đó phải chứng kiến cảnh cô con gái của mình trải qua những thương tổn tâm lý. Người làm cha làm mẹ sao có thể chịu đựng hết nỗi đau đó. Phải đau đến mức nào mới khiến họ ước tất cả trẻ con trên thế giới đều bị như vậy để em không bị cô lập chứ? Họ đã sống trong dằn vặt vì đã không bảo vệ được em. Lúc họ nhận ra họ bận rộn kiếm sống để con cái có cuộc sống sung túc nhưng thứ em cần hơn đó là tình yêu, sự quan tâm thì mọi chuyện đã không còn như lúc trước. Bố của Ji Yoon trong một phút nghĩ quẩn đã lao mình vào chiếc xe trên đường để rồi tỉnh dậy với trí óc của một đứa trẻ 8 tuổi. Những khủng hoảng liên tục xảy ra với gia đình em. Từ một phút trong cơn say của tên quỷ dữ đã khiến một gia đình nhỏ lâm vào cảnh tận cùng của nỗi thống khổ. Thế nhưng sau tất cả mọi chuyện câu nói “Bố ơi! Mình về nhà đi” của em vang lên, giống hệt như một tiếng ting tong của chiếc đũa thần trong câu chuyện cổ tích. Gạt đi nước mắt, tình cảm gia đình, tình yêu của mỗi nhân vật, những khát khao được làm lại cuộc sống khiến họ trở nên mạnh mẽ, dẫm lên những mảnh vỡ xám xịt, họ vẫn ôm lấy nhau, cùng nhau vươn tới những ngày tháng xinh đẹp phía trước.
“Trong những tháng ngày về sau, tôi cũng sẽ chiến đấu đến cùng vì những gia đình đang phải gánh chịu nỗi đau vì sự việc tương tự thế này… Và rồi tôi sẽ cho tất cả mọi người thấy rằng tên khốn ấy không bao giờ có thể cướp đi niềm hạnh phúc của gia đình chúng tôi.”
Đấy là lời mẹ Ji Yoon nói nhưng trong sâu thẳm, tôi và cả bạn đều biết, dù có chiến đấu cường quật đến thế nào những thương tổn và nỗi ám ảnh ấy mãi hằn sâu trong em chẳng bao giờ dứt ra được. Nhưng tôi tin “gia đình” sẽ luôn tồn tại những phép màu, đủ để đánh bại tất cả mọi nỗi đau, cho dù nó cùng cực nhất.
Ji Yoon à! Mong rằng một ngày nào đó, mỗi một khắc đều hóa thành hạnh phúc rơi xuống lòng bàn tay em.
“Hy vọng” – một cuốn sách mà khi mở ra ở những trang đầu tiên bạn rơi nước mắt vì nỗi đau, nhưng khi gấp cuốn sách lại, giọt nước mắt nhỏ xuống cuối cùng là giọt nước mắt của hạnh phúc.
XEM THÊMCÁC CUỘC THI VIẾTKHÁC
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCSỐNG GIÁ TRỊ