Ngày mùa còn lại gì,
Khi mùa đông quá vội.
Cơn mưa dầm chưa dội,
Đã tạnh từ đêm qua.
Ngày mùa còn lại gì,
Khi thơ với người ta.
Ta một mình lặng lẽ,
Để một mình nỗi riêng.
Ký ức chẳng thiên liêng,
Kỷ niệm thành dĩ vãng.
Rượu tự mình pha loãng,
Uống cho mùi men say.
Ngày mùa còn đắng cay,
Giữa đời, cười thơ vắng.
Ta ngập ngừng đêm trắng,
Thôi đợi ngày xuân sang.
Câu chữ hóa vàng…
…cho người thiên cổ.