Trang nhật kí úa màu
“Em, cô gái ngày hôm qua vẫn còn nỉ non cười đùa đi bên anh. Vậy mà hôm nay đã là cô dâu xinh đẹp tuyệt trần đi vào giáo đường cùng người đàn ông của em. Anh đứng từ xa nhìn lại, lòng bất ngờ không đau như anh nghĩ. Dường như chính nụ cười trên môi em đã xoa dịu cái đắng chát trong lòng anh rồi. Hạnh phúc của em không nhất thiết là do anh mang lại. Nụ cười của em cũng chưa từng là của riêng anh thì tại sao anh lại đau lòng cơ chứ?. Em từng là cô gái anh hết mực yêu thương nhưng chặng đường cuối hai ra đi ngược ngã rẽ. Con đường em chọn ngược lối anh đi, sau này nước mắt em rơi anh cũng chẳng thể ở bên lau được nữa. Sống tốt nhé cô gái của anh!”
Chờ ngày em nhận ra anh
Khép lại trang nhật kí đã sớm úa màu, cô gái trẻ đưa tay khẽ lau nước mắt. Cô chưa từng biết giây phút mình nở nụ cười tươi đi vào lễ đường lại là lúc anh quay bước đi. Cô đã từng cho rằng người cô luôn coi như anh trai ấy sẽ luôn ở bên che chở mình mọi nơi. Dẫu cuộc đời có chuyển ngược bão giông thì sẽ mặc nhiên thấy anh bên cô. Nhưng không, cô đã mất anh thật rồi. Khi cô nhận ra trái tim mình đã theo anh đi tới phương trời lạ. Thì cuốn nhật kí này cũng đến được với tay cô. Từng có người vì cô mà gói ghém tình yêu cất giấu nơi đáy cốc. Có người ngốc nghếch mặc cô càn quấy mỗi ngày. Có người yêu cô hơn cả bầu trời bình yên mà cô có, nhưng rồi lại lặng thầm ra đi chỉ để chúc phúc cho cô.
Xem thêm:Em tìm đâu màu của bình yên
Có duyên nhưng không hợp phận
Đời đắng cay là thế, nhưng tới cùng mấy ai đúng lúc nhận ra?. Đúng là có không giữ mất đừng tìm, sau tất cả giữa hai người cũng chẳng tồn tại thêm một hơi tình chớm nở. Ngày đó trên môi cô là nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, bây giờ vị đắng chát đang lan tỏa trên đầu môi. Chúng ta sinh ra không nhất định là sẽ dành cho nhau, nhưng để được ở bên nhau thì cần phải có duyên hợp phận. Cô nghĩ, có lẽ mình đã không biết trân trọng tình cảm của anh nên đã mất đi. Đời này cũng chẳng còn chữ ‘hội ngộ’ giữa hai người họ nữa!
Shmily