Thành phố tuy đông nhưng chỉ có một mình
Không thể dựa vào ai chỉ lặng thinh nghĩ ngợi
Mệt mỏi lắm em khi chờ người khác tới
Rồi bước chân về cùng với nỗi chơi vơi.
Thành phố đêm nay buồn, buồn lắm em ơi
Anh rời phòng lúc trời vừa chập tối
Chẳng gọi cho ai nơi mình đang định tới
Một góc quán buồn chới với tách cà phê.
Sài Gòn trời trở mình làm anh bổng ủ ê
Trước những gì say mê bên ánh đèn đô thị
Là cả những đêm anh gồng mình suy nghĩ
Thành phố đông người sao lòng lại cô đơn.
Thành phố lúc này làn khói trắng phủ lên
Khi anh chênh vênh ngồi cạnh bên khói thuốc
Lại nhớ ra em nhớ mùi hương thân thuộc
Có chút lạnh lùng giá buốt thấm vào tay.
Anh thôi đưa mình vào với những cơn say
Khi em quay lưng thành phố này trở khác
Yêu thương xưa chợt nhoà như khúc hát
Khi tiếng đêm hoà tiếng nhạc ở đằng xa.
Có một người vừa rời phố tối qua
Khi em rời ta Sài Gòn giờ trở khác…