Em giấu nỗi buồn vào tóc mây
Mái tóc thuở thương anh cũng một thời óng ả
Từng sợi quặn đau chợt nhận ra mình xơ xác quá
Tóc cũng phai màu
nhuộm lên nỗi nhớ anh.
Em giấu nỗi buồn vào đôi mắt biếc xanh.
Đôi mắt long lanh
Giọt đắng
giọt cay
mà trong veo đến thế
Có giọt nào đêm đêm đang còn khe khẽ kể
Rằng vẫn thương người.
Em giấu nỗi buồn
sâu trong nụ cười tươi
Rồi tự cắn môi
Nỗi buồn kia tứa máu
Nỗi buồn quặn mình không một nơi nương náu.
Cũng giống như em
chưa bao giờ giấu nổi
Yêu người !!!