CÁI BÓNG
Cái bóng không màu, cái bóng đen
Lủi thủi theo ta lúc sáng đèn
Đêm đen bóng bỏ đi lặng lẽ
Chẳng ai cần tìm, vì đã quen
***
Có biết đâu nhờ cái bóng người
Rọi soi được bao việc khóc, cười
Lỗi lầm tăm tối lôi ra sáng
Nghi hoặc xoá tan dẫu mười mươi
***
Giàu, khó, sang, hèn cũng như nhau
Mỗi một màu đen, chẳng sắc màu
Cái bóng hiền từ và im lặng
Chẳng biết sân si, chẳng âu sầu
***
Xem thêm:Tản văn: Hi sinh giá trị bản thân như thế nào để không vô nghĩa?
Cái bóng của anh, bóng của tôi
Không ai nhận định tốt hay tồi
Cứ âm thầm đi theo người chủ
Để nói rằng bạn vẫn trên đời!
***
Giả như ngày nọ mất bóng rồi
Thiên hạ mấy người nhận ra nơi?
Dáng hình trơ trẽn như hoạt hoạ
Y lũ rối câm diễn dở hơi !
***
Có cần rãnh rỗi chuyện bóng hình?
Có đấy! Khi bạn đã lặng thinh
Nằm trên giường bệnh tường trắng lạnh
Mong đến ngày thấy lại bóng mình!
Bút danh: Tam Niên