Nhiều năm trước khi con còn ngô nghê
Mỗi chiều về quẩn quanh bên chân mẹ
Khói bếp cay, mái nhà tranh xập xệ
Bữa cơm nghèo, chan chứa những yêu thương.
Con lớn lên, lặng lẽ giữa đời thường
Nhà tranh xưa, thay gạch tường mái ngói
Vẫn xập xệ, căn bếp xưa đầy khói
Vẫn quẩn quanh bên chân mẹ mỗi ngày.
Lửa bập bùng, thổi làn khói cay cay
Bữa cơm ngon, mỗi ngày từ tay mẹ
Vẫn gian bếp, mái đổ xiêu xập xệ
Vẫn mỗi chiều, trong gian bếp chờ cơm.
Cuộc sống này chẳng thể đòi hỏi hơn
Chỉ luôn mong được mỗi ngày bên mẹ
Những năm tháng, tuổi thơ trôi thật nhẹ
Ngày lại ngày, khói bếp cũng tan đi.
Kỉ niệm xưa, có giữ lại được gì
Gian bếp nhỏ, đã bao năm gắn bó
Tưởng chừng như chẳng rời xa nơi đó
Cứ mỗi ngày theo chân mẹ quẩn quanh.
Thời gian trôi, lặng lẽ mà thật nhanh
Rồi con lớn, phải xa rời tay mẹ
Xa căn bếp, bao nhiêu năm xập xệ
Chợt vụng về, lau khóe mắt chợt cay.
Xa mái nhà nhìn thấy con đổi thay
Xa người mẹ, tự tay chăm con lớn
Xa hết thảy, những trò vui đùa giỡn
Xa xôi rồi, cái tuổi còn ngu ngơ.
Giữa cuộc đời, con lạc lõng bơ vơ
Chẳng mấy ai mãi dại khờ con nít
Giữa dòng đời, con trưởng thành không ít
Đôi khi buồn, chợt nhớ mẹ không thôi.
Lúc chiều về, bữa cơm lạnh nhạt môi
Chợt nhớ thôi, nhiều năm rồi xa mẹ
Xa tuổi thơ bên gian bếp xập xệ
Chẳng khói nào sao khóe mắt con cay.
XEM THÊM CÁC BÀI THƠ KHÁCTẠI ĐÂY
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCSONGGIATRI