Thơ: Nỗi niềm em mang

Em cô gái mơn man mùa yêu nắng

Lúc hè về sao trống vắng trong tim

Em biết mình trẻ, nghĩ nhiều thành mơ mộng

Tình vỡ rồi, níu kéo mãi thêm chi.

 

Chân đã mỏi hai tay em cũng mỏi

Cố bước tới anh, anh chẳng chút đoái hoài

Hỡi cô gái, chung tình em chỉ một

Nhưng em ơi, chót lỡ đến dại rồi.

 

Kẻ em thương, xé nát khúc tâm can

Để rồi lặng lẽ họ yêu ai chẳng biết

Để rồi lặng lẽ họ bất ngờ buông em.

 

Sáng mùa ấy, nắng yêu lùa khe cửa

Em khẽ khàng bước đến chỗ thân quen

Ôi mùi nắng làm tóc em thơm lắm

Rồi bất giác, đứng chỗ mình chia tay

Em khóc lịm, âm thầm anh nào biết

Chắc giờ này anh chỉ nghĩ đến ai.

 

Thôi em mặc cho số phận dài dài

Không cho phép yêu anh thêm lần nữa

Dù anh không thấu những thứ em dành tặng

Thứ tình cảm anh khó kiếm ở ai.

 

Người thương em, sao em lại hừng hờ

Cũng chỉ vì anh, một lý do duy nhất.

 

Và em sẽ quên anh vào 1 buổi ngày tàn

Mong khi đó em vô tình can đảm

Tuyệt vọng nhiều chứa chất hơn tình cảm

Thử hỏi em, liệu còn mãi tình trao?

Thử hỏi anh, em liệu có bình yên?

Ánh Tuyết 

XEM THÊM CÁC BÀI THƠ KHÁC TẠI ĐÂY

XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁC TẠI ĐÂY

Tags: #Sáng tác #sống giá trị #thơ tình yêu

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *